Đặng vương Hưng

Tự Hoạ


Không còn trẻ cũng chưa già

Người ta bảo hắn đang là … đàn ông

 

Người hắn yêu đã lấy chồng

Còn người yêu hắn sống cùng có con

 

Mộng mơ ngày tháng mỏi mòn

Chưa vuông nhà cửa, chưa tròn công danh…

 

Bỏ làng xóm ra thị thành

Từ rừng về phố, vẫn anh quê mùa

 

Kệ cho trời nắng với mưa !

Hắn đâu chịu hiểu mình đâu biết gì

 

Dại, khôn, hay, giở… thôi thì…

Hắn vẫn là… hắn – Có gì khác đâu !

 

Dẫu chưa bạc tóc, dài râu

Hắn đã tưởng tượng … kiếp sau đời mình

 

Rằng yêu, thì thật đa tình

Và khi giận dữ lặng thinh cửa nhà…

 

Hắn như vậy đó em à !

Đừng quen biết hắn mẹ cha buồn rầu…

Được bạn: TonyDzung đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Tự Hoạ"